YÊU LẮM MÁI TRƯỜNG THPT CAO LỘC…!
Nguyễn Văn Thành – Tổ Sinh - Hóa
“Đã bao
mùa thu khai trường
Đã bao mùa hè chia tay
Vẫn còn trẻ mãi ngôi trường ở chốn này
Những cánh chim cùng bay xa năm tháng không thể xóa nhòa
Và tình yêu ấy sáng lên trong lòng chúng ta…”

Trường THPT Cao Lộc
Vâng, câu hát đã gợi lên biết bao nhiêu
kí ức đẹp về tuổi học trò mà không ai có thể quên được trong suốt cuộc đời học
sinh. Đối với riêng bản thân tôi, những năm tháng học tập dưới mái trường THPT
Cao Lộc là một kí ức đẹp không thể phai mờ. Để tạo nên kí ức ấy không thể không
kể đến những người thầy đã hết lòng dạy dỗ chúng em, chỉ bảo chúng em từ những
điều nhỏ bé nhất, coi chúng em như những đứa con của mình. Trải qua 50 năm xây
dựng và trưởng thành, ngôi trường đã chắp cánh cho không biết bao nhiêu thế hệ
học trò bay cao
bay xa khắp dọc dài đất nước , trong số những học sinh trưởng
thành từ mái trường THPT Cao Lộc có không ít những người nắm giữ những cương vị
quan trọng của địa phương và Trung ương.
Tôi còn nhớ như in cái ngày chập chững bước
chân vào cổng trường cái gì cũng thấy lạ, thấy bỡ ngỡ và đơn độc lắm, nhưng với trái tim ấm áp đầy yêu thương của các thầy cô như thầy
Tân, thầy Cân, cô Hằng, cô Khu, cô Thủy, cô Út…và còn rất nhiều thầy cô nữa đã
làm cho chúng tôi thấy gần gũi, thân thuộc như chính ngôi nhà của mình vậy.
Cũng từ đây chúng tôi chập chững bước đi trong sự dìu dắt, yêu thương đùm bọc của
thầy cô và bạn bè, và rồi cũng từ đây chúng tôi trưởng thành, tuy mỗi người có
một con đường riêng, một sự nghiệp riêng, nhưng mỗi khi gặp lại thì kí ức về thầy
cô về mái trường THPT Cao Lộc lại ùa về.
Một ngày mùa thu đầu tháng 9 năm 2014 khi đến trường nhận công
tác, khi đặt chân vào cổng trường một cảm
giác bồi hồi, thân thuộc lại ùa về. Vẫn bài giảng ấy, vẫn tiết học ấy, nhưng những
cô thầy năm xưa người thì đã an vui tuổi già, người đã ra đi mãi mãi, và cũng
còn đó những người thầy vẫn miệt mài bên trang giáo án tiếp tục sự nghiệp trồng
người, chèo lái những con đò đến bến bờ tri thức. Ngôi trường giờ đã khang
trang hiện đại hơn so với cái thời chúng tôi đi học cách đây gần chục năm, tuy
khang trang hiện đại nhưng ở đó vẫn có những người thầy với trái tim đầy yêu
thương và nhiệt huyết, đang ngày đêm miệt mài viết tiếp truyền thống của nhà
trường. Tuy giờ đã trưởng thành nhưng khi trở lại trường tôi vẫn thấy mình thật
bé nhỏ, vẫn muốn được chở che, bao bọc trong vòng tay của thầy cô, muốn viết tiếp
những truyền thống tốt đẹp của nhà trường, muốn cống hiến thật nhiều để đền đáp
lại những gì mà thầy cô đã dày công dạy dỗ…
Một lần nữa cho cho em xin được cảm ơn và
ghi nhận công ơn của các thầy cô đã cho em được trưởng thành như ngày hôm nay,
được trở thành người thầy đứng trên bục giảng tiếp tục chéo lái những con đò cập
bến bờ tri thức. Được góp một phần sức lực nhỏ bé của mình trong sự lớn mạnh từng
ngày của mái trường THPT Cao Lộc thân yêu!